Trời mô xanh bằng trời Can Lộc, chứ nước mô xanh bằng dòng nước sông La
Ai về Hà Tĩnh mà quê ta, nhớ chăng nhớ chăng đôi mắt ơ ơ... người con gái sông La kiên cường
Người con gái quê ta, đôi mắt trong tựa ngọc
Ơi dòng sông La Ơi niềm thương nỗi nhớ Em biết từ lâu quê anh nơi đó Em ước mơ hoài mà chưa được đi qua Ơi con sông La Sông biếc ban mai sông vàng đưa nắng Thuyền ơi lên buồn no gió lộng Tre nghiêng bờ nghe câu dặm bè xuôi Ơi con sông La
Hình như nhạc sĩ Trần Hoàn duyên nợ với quê hương Hà Tĩnh mình lắm (?!). Bởi, những giai điệu, tiết tấu, âm sắc và ca từ trong các sáng tác của ông cứ neo đậu trong trái tim và tình cảm của người dân xứ Nghệ nói riêng và mọi người nói chung...